Người Đầu Tiên (Trích từ Vietfiles.org)
Lang thang bước một mình trên phố cũ
Nhìn lá rơi ..rơi mãi vô hồn
Lá thu kia lơ thơ buồn trước gió
Cánh cò chiều man mác cảnh hoàng hôn.
Vẫn còn những yêu thương hay chỉ là kỉ niệm
Suốt cả một đời anh chẳng thể phôi pha
Nếu biết yêu là muôn trùng cay đắng
Muôn trái ngang và cả xót xa
Anh đã chẳng yêu em nhiều đến thế
Để rồi mai mi thắm ướt lệ nhoà.
Vẫn còn đây những con đường ngày ấy
Hàng thông reo còn chắng mãi ngang đồi
Chỉ có tình yêu là không còn nữa
Núi hoang sơ vì thiếu vắng 1 người.
Màu sim ơi sao đã phai sắc tím??
Không vẹn nguyên như thuở dấu yêu đầu
Hay người xưa theo thuyền sang bến khác
Ôm ngậm ngùi tôi nghẹn đắng thương đau
Tình Đầu Tiên
Tuổi học trò tựa như một giấc mơ,
Nhớ những ngày thơ ấu tình vu vơ,
Một thời yêu đương tuổi dại khờ,
Yêu thương ấy chẳng giám nói ra,
Tình Yêu bao la làm sao nói hết,
Chỉ biết con tim thổn thức vì ai đó?
E sợ rằng nói ra lòng anh cạn,
Xin giữ mãi trong tim để còn nguyên,
Hởi em ngày đó của lòng tôi.