Thơ: Đúng 30 năm ngày vượt biên …

Mất cả con tim và cả chính ta…

Bao nhiêu năm tôi quay nhìn lại

Nghe sao đời như chiếc lá vàng rơi

còn gì đây ngoài tấm thân hao gầy

Cũng héo mòn những năm tháng chơi vơi

Bao nhiêu năm tôi lìa xa Mẹ Cha

Rời bỏ quê huơng vĩnh biết bạn bè

Tuổi thiếu thì tôi lại phải chia ly

Gói hành trang ” Chỉ Trái Tim Cha Mẹ già!”

Bao nhiêu năm trái tim Cha mãi đập

trái tim Mẹ thổn thức giữa đêm khuya

Là lẽ sống của thời gian bất tận

Là hạnh phúc còn đọng chút hư thân

Bao nhiêu năm sao ngàn trùng xa cách

Thân viễn khác, làm kiếp sông tha huơng

ta mỏi mòn đếm những nỗi nhớ thuơng

Từng hơi thở, nhịp tim hoài vang vọng

Bao nhiêu năm trái tim ta mãi đọng

Vết hằn đau xao xuyến buổi ra đi

Mẹ nhạt nhòa chua xót phút chia ly

Cha đẫm lệ lưu luyến chút mong thì

Bao nhiêu năm ta sống trong ảo mộng

Sống điên cuồng phù phiếm chốn phù du

Như suối rừng ào ạt mỗi Đông sang

Như lá vàng lác đác giữa đêm Thu

Bao nhiêu năm ta tự hỏi lòng ta

Đã được gì và đã mất những gì

Ta đã mất và mất đi tất cả

Mất cả con tim và cả chính ta….

DuyMinh

Tags:

Leave a Reply