Xa lắc mùa Thu
Trương Nam Hương
Em không đến trường mùa thu năm ấy nữa
Em không đến trường cả mùa thu năm sau
Chiếc lá rụng xuống hoàng hôn xẹt lửa
Theo mùa thu tiếc nuối chảy qua cầu
Tháng năm buồn ghềnh thác vực sâu
Câu thơ chở chòng chành tiếng khóc
Tôi uống cạn dòng sông trong vốc tay ký ức
Nghe mùa thu xa lắc ngấm vô lòng
Biết em còn đến lớp với tôi không
Lo phấp phổng tháng ngày trôi vội vã
Nắng ký thác đời mình trên sắc lá
Mới hiểu mùa thu đánh tráo tuổi xanh rồi
Tôi quá tuổi học trò từ đấy em ơi
Chiều nay trước cổng trường rươm rướm nước mắt
Chưa kịp nhặt mùa thu vừa chạm đất
Con gái tôi tan lớp giục tôi về.
Viết tặng những mùa xưa
Trương Nam Hương
Hãy chỉ dùm anh hoa sữa phố nào
Thơm váng vất, nhớ thương nhòe hết cả
Anh quay về hoài niệm giữa chiêm bao
Chợt hoảng hốt cây đến mùa trút lá
Hương hoa sữa phải một lần thơm quá
Bàn tay em ngây dại để anh cầm
Cái nóng ấm suốt mười năm mất ngủ
Sớm nay buồn nghe lạnh nhắc hồi âm.
Hãy chỉ dùm anh quán nhớ xa xăm
Cà phê đắng những vỉa hè Hà Nội
Lời nói yêu em môi thơm kẹo vừng
Hồi hộp trước khi mùa run rẩy đợị
Chẳng phải mùa đâu em đang run đấy
Phập phồng trăng sau nếp áo đang rằm
Chẳng phải lời đâu kẹo vừng thơm đấy
Chúng ta còn quá trẻ trước trăm năm.
Hãy giữ dùm anh phố cũ rêu phong
Mùa đang rắc những yếu mềm đa cảm
Anh đang khóc cho ngày xưa lãng mạn
Thời hai ta nông nổi đã qua rồi.
Gửi về trường Nguyễn Du – Huế
Trương Nam Hương
( Tặng T.N.T.T )
Mười lăm năm ấy xa thương
Có bao nỗi nhớ tựu trường với tôi?
Chiều không gom đủ mưa rơi
Hương không đủ níu chân người ngoái thăm…
Người đi chéo tuổi trăng rằm
Tìm tôi hóa đá đợi nhầm thời gian
Vòm hoa phượng cháy rơi tàn
Tôi đi nhặt nỗi buồn oan của mình
Trên đầu, mây nắng còn xanh
Áo em trắng với cổ thành phong rêu
Màu thơ chưa ngả sang chiều
Nhớ thương chưa hóa thành điều… lãng quên!
Lời ru năm tháng
Trương Nam Hương
Ngủ ngoan em nhé, đừng buồn
Giấc mơ sẽ mở lá buồm thong dong
Anh ngồi uống cạn dòng sông
Lo em nhan sắc về không có đò!
Chòng chành một giấc mơ lo
Ngủ ngoan anh mượn lời thơ dỗ dành
À ơi… rồi vết thương lành
Trăm năm đá khóc lệ thành rong rêu
Ngoan nào, ngủ nhé tình yêu
Anh loay hoay tuổi che chiều gió em
Bế bồng nhan sắc qua đêm
Ngày ơi, đừng đọng buồn trên trán người
Mơ xưa
Trương Nam Hương
Không dưng hoa sữa lại buồn
Hẹn nhau chọn phía con đường gió may
Ú oà năm ngón lá tay
Mở đêm vào thực, khép ngày vào mơ
Em từ lăng lắc thu xưa
Gọi ta dằng dặc, chiều mưa yếu lòng
Ơ mơ… thuở ấy chưa chồng
Em nghiêng nhan sắc xuống dòng thi ca
Phập phù… xa thật là xa
Tình mưa bong bóng vỡ oà cả thôi
Nhói cầm – năm ngón lá rơi
Nghe trong thẳm biếc có lời phụ nhau
Tâm sự nàng Thuý Vân
Trương Nam Hương
Nghĩ thương lời chị dặn dò
Muời lăm năm đắm con đò xuân xanh
Chị yêu lệ chảy đã đành
Chứ em nuớc mắt đâu dành chàng Kim
Ô kìa, sao chị ngồi im?
Máu còn biết chảy về tim để hồng
Lấy nguời yêu chị làm chồng
Đời em thể thắt một vòng oan khiên
Sụt sùi uớt cỏ Đạm Tiên
Chị thuơng kẻ khuất, đừng quên ngườì còn
Mấp mô số phận vuông tròn
Đất không thể giấu linh hồn đòi yêu
Là em nghĩ vậy thôi Kiều
Sánh sao đời chị ba chiều bão giông
Con đò đời chị về không
Chở theo tiếng khóc đáy sông Tiền Đuờng
Chị nhiều hờn giận yêu thuơng
Vầng trăng còn lấm mùi hương hẹn hò
Em chưa đươc thế bao giờ
Tiết trinh thương chị, đánh lừa trái tim
Em thành vợ của chàng Kim
Ngồi ru giọt máu tuợng hình chị trao
Giấu đầy đêm, nỗi khát khao
Kiều ơi em đợi kiếp nào để yêu??