Chén Rượu Mùa Đông

Hạt tuyết trắng bay ngang khung cửa
Dáng bơ phờ như gã lìa quê
Ta nốc cạn từng ly rượu đó
Mà ngỡ rằng nước mắt quê hương

Ôi nước mắt thương quê tràn ngập
Ngập rừng xanh, đỉnh núi chân mây
Mấy mươi năm chồng chất từng ngày
Ly rượu ấy, vẫn chưa hề cạn !

Đêm lưu xứ trắng trời tuyết đổ
Ta âm thầm đếm từng giọt rơi
Nghe cố hương, đàn chim vỡ tổ
Lạc dương gian, tắm lệ mưa đời

Hồ Ghềnh Utah
Tháng 3, 2010

Tags:

Leave a Reply