Archive for the ‘Giải trí’ Category

Người Việt học được gì ở những cuốn sách “Dạy làm giàu”?

Wednesday, November 12th, 2014


 
Bìa cuốn “Bí quyết làm giàu” của Napoleon Hills.

Đa phần người Việt tìm mua sách “dạy làm giàu” bởi cách PR hoành tráng của đơn vị xuất bản hoặc a dua theo đám đông (khi thấy họ có mình cũng phải có), dù cho không hiểu gì nhưng vẫn cố đọc. Tất nhiên khi người đọc không có kế hoạch, có suy nghĩ hay ý tưởng thì sẽ chẳng bao giờ hiểu được công thức làm giàu của người khác và luôn tự hỏi tại sao họ làm được mà mình không thể giống như thế…

Từ phố sách Đinh Lễ cho tới những hiệu sách cũ ở khắp Hà thành, chỉ với giá mươi, mười lăm ngàn một cuốn, đâu đâu bạn cũng bắt gặp những cuốn sách dạy làm giàu, sách doanh nhân. “Đắc nhân tâm”, “13 cách nghĩ giàu, làm giàu” cùng hằng trăm đầu sách khác, mỗi cuốn đều liệt kê ít nhất 50 cho đến 500 người đã làm giàu dựa trên những gì được viết trong sách. Ấy vậy mà ở đất nước chúng ta vẫn chẳng thấy có ai lên tiếng nói lời tri ân với tác giả những cuốn sách ấy? Phải chăng vì chưa có ai “học và làm theo sách” mà thực sự thành công?

Những ai đã đọc qua ít nhất một cuốn sách như thế đều nhận thấy rằng, gần như tất cả những nhân vật thành đạt được dẫn dụ trong sách đều đến từ Mỹ! Vâng, những cuốn sách được coi là hay nhất mọi thời đại, bán chạy nhất mọi thời đại hầu như đều truyền đi một thông điệp: Nước Mỹ là nơi tốt nhất để thực hành những gì đã đọc. Tuy nhiên, điều ấy không có nghĩa là những cuốn sách ấy với chúng ta chỉ để “đọc chơi”. Để chứng minh điều này, xin mời tất cả những ai đã đọc cuốn “13 cách nghĩ giàu, làm giàu” của Nalopeon Hills cùng lật lại bản danh sách 55 sự biện minh bắt đầu bởi chữ “nếu” được đề cập tới trong cuốn sách, hẳn sẽ thấy tất cả mọi lý do: “Nếu như tôi sinh sống ở một nơi khác. Nếu như tôi đang ở một hoàn cảnh khác” đều chỉ là ngụy biện. Vậy nguyên nhân đích thực: Tại sao chúng ta cầm công thức làm giàu trên tay mà vẫn không giàu?

Trước hết phải nói ngay là: Đa phần người Việt tìm mua sách “dạy làm giàu” bởi cách PR hoành tráng của đơn vị xuất bản hoặc a dua theo đám đông (khi thấy họ có mình cũng phải có), dù cho không hiểu gì nhưng vẫn cố đọc. Tất nhiên khi người đọc không có kế hoạch, có suy nghĩ hay ý tưởng thì sẽ chẳng bao giờ hiểu được công thức làm giàu của người khác và luôn tự hỏi tại sao họ làm được mà mình không thể giống như thế. Bernard Arnault, ông chủ thương hiệu Louis Vuitton nổi tiếng đã chia sẻ công thức làm giàu của mình dựa trên một kế hoạch mới chỉ xuất hiện trong đầu: “Khi có điều gì đó bạn cho rằng có thể thực hiện được, thì phải bắt tay vào ngay. Ở Pháp có rất nhiều người sở hữu ý tưởng hay, nhưng hiếm khi những ý tưởng đó được biến thành hiện thực”. Đây chính là vấn đề đầu tiên của chúng ta, không chịu suy nghĩ và khi có kế hoạch rồi thì lại không muốn triển khai.

Điều thứ 2 đã cản trở chúng ta trở nên giàu có như những người được nhắc đến trong sách: Thiếu quyết đoán và sợ bị chỉ trích. Như đã nói ở trên, người Việt có tâm lý hùa theo đám đông, gạt đi suy nghĩ của riêng mình. Việc dân ta hết lao đầu vào vàng, cổ phiếu, bất động sản khi thấy người người bỏ tiền vào thì cũng hùa theo đã là minh chứng rõ ràng nhất. Chúng ta không thiếu ý tưởng hay, lạ nhưng phần lớn đều “chết yểu” vì người khơi gợi nên đều không chịu được áp lực từ xung quanh. Thật đáng buồn là chúng ta đã cho phép mọi người gây ảnh hưởng tới mình nhiều đến mức nó đủ giết chết khát vọng của chúng ta. Ở bất cứ đâu, bất cứ thời điểm nào cũng vậy, một ý tưởng hay trước khi thành công rực rỡ đều phải sống sót trước những sự chỉ trích. Không ai nghĩ ôtô trở nên giá rẻ nếu như Henry Ford không quyết tâm thực hiện, bỏ qua sự chế nhạo của người đời. Larry Ellison – Chủ tịch của Oracle, hãng công nghệ cạnh tranh với Microsoft đã thẳng thắn tuyên bố rằng: “Khi sáng tạo, hãy chuẩn bị đối mặt với việc mọi người sẽ gọi bạn là kẻ điên rồ”.

Tiếp theo là sợ thất bại, nó ám ảnh chúng ta chẳng kém gì sợ cái chết. Thất bại đồng nghĩa là mất hết, từ thời gian, công sức và tiền bạc. Tuy nhiên, thất bại vẫn tồn tại một lý do xứng đáng để chúng ta mạo hiểm. Thất bại chính là bí quyết để thành công, thất bại không đồng nghĩa với việc cánh cửa làm giàu sẽ khép lại mà chỉ làm con đường dài ra một chút mà thôi. Steve Job từng thất bại ê chề, thậm chí còn bị đuổi khỏi công ty của chính mình rồi mới xây dựng được nên thương hiệu Apple hùng mạnh bây giờ. Thomas Eldison phải trải qua 10.000 thí nghiệm thất bại mới tìm ra công thức hoàn hảo cho chiếc bóng đèn hiện nay. Khi không hiểu được triết lý đánh đổi đơn giản này, thì bạn đừng vội bắt tay làm việc gì vì chính trong suy nghĩ bạn đã thấy mình thất bại thì bạn sẽ thất bại.

Có rất nhiều nguyên nhân lý giải cho việc chúng ta không thể làm giàu. Nhưng buồn cười nhất là lý do phải chờ cơ hội đến, thậm chí nó đến mà chúng ta vẫn không buồn nắm bắt. Ai cũng biện minh cho việc mình không thể làm giàu được bằng cái lý lẽ rất Việt Nam là “Tài lộc chưa phát thì đành chịu thôi”. Thế cơ hội, tài lộc ở đâu mà ra, nếu trời không cho thì cứ ngồi đợi à, hay trời cho rồi mà vẫn không biết? Xin thưa là chính những ý tưởng, kế hoạch mà chúng ta đã nghĩ, đã vạch ra đã là cơ hội và lộc trời rồi. Chúng ta chỉ việc bắt tay thực hiện cho đến khi phát mà thôi. Lúc đó mới hiểu được là lộc trời có thật nhưng tồn tại dưới một hình thức khác chứ không giống một cơn mưa tiền bất chợt đổ xuống trần nhà chúng ta.

Nói thế này cho dễ hình dung: Cùng được tiếp cận internet, song chúng ta và nhiều cư dân ở các quốc gia khác đã có những điểm khác nhau ở cách sử dụng internet. Nhiều người đã sử dụng máy tính và internet để tạo ra những tài sản khổng lồ. Google, Youtube, Facebook, các sản phẩm của Microsoft, hay những sản phẩm hiếm hoi trong nước như phần mềm diệt virus Bk, cùng các phần mềm ứng dụng khác. Trong khi chúng ta lại lên mạng chú ý đến những tin tức hằng ngày để theo đuôi các ngôi sao xem có scandal mới nhất và tải về máy phim ảnh khiêu dâm. Về điều này chúng ta “vinh dự” có mặt trong top 3 nước tìm kiếm sex nhiều nhất trên internet. Vậy đấy, tất cả đều có cơ hội làm giàu như nhau, nhưng chúng ta lại sử dụng vào mục đích khác trong khi vẫn biện minh là “đang chờ thời cơ đến”

Trần Đức Nhân

Một cầu thủ gốc Việt Lee Nguyen đá cho đội tuyển Mỹ

Monday, November 10th, 2014

Hãy đón xem một cầu thủ gốc Việt Lee Nguyen đá cho đội tuyển Mỹ

trong trận giao hữu với Columbia vào ngày 14 tháng 12 lúc 11:45 sáng giờ California trên đài ESPN, UniMas

trong trận giao hữu với Ái Nhĩ Lan vào ngày 18 tháng 12 lúc 11:45 sáng giờ California trên đài ESPN2

Lee Nguyen will play for US soccer team against

Columbia on November 14, 2014 at 2:45 PM ET ESPN, UniMás

Ireland on November 18, 2014 at 2:45 PM ET ESPN2

Đây là lời khen của huấn luyện viên Jurgen Klinsmann dến với Lee Nguyen

http://www.mlssoccer.com/video/2014/11/10/jurgen-klinsmann-talks-lee-nguyen-and-usmnt-veterans-ahead-november-friendlies

 

Images Du Monde

Tuesday, September 16th, 2014
Cám ơn anh Minh đã chia sẽ những hình ảnh thật là tuyệt vời…mời quí đọc giả thưởng thức…

Images Du Monde

1. Chine : L’escalier spirale

L’escalier en spirale sur les Monts Taihang mesure 91 mètres de haut.

2. Portugal : Palais de la Regaleira

Une vue intérieure du Palais de la Regaleira situé à Sintra au Portugal

3. Bosnie-Herzégovine : la petite cité de Blagaj

La maison Tekija construite au 16e siècle juste à côté de la source de la Buna.

4. Roumanie : Le cimetière joyeux de Săpânța

Le Cimetière joyeux de Săpânța dans la région de Marmatie possède des tombes funéraires en bois, peintes de couleurs vives.

5. Italie : La petite île de Procida

Procida est une île et une commune italienne d’environ 10 000 habitants, située dans la province de Naples

6. Malte : Le village de Popeye

ila été construit comme décor de cinéma en 1980 pour le film Popeye (Walt Disney). Aujourd’hui, il est ouvert au public comme musée.

7. Islande : Les chutes de Litlanesfoss

Lítlanesfoss est une chute entourée de colonnes de basalte située à Upphéraðsvegur en Islande.

8. Chine : Les montagnes arc-en-ciel

Les montagnes de Zhangye Danxia se sont formées sur des couches sédimentaires terrigènes rouges qui ont été érodées durant 24 millions d’années

9. Italie : Le Restaurant Falaise

Le restaurant falaise (Grotta Palazzese) a été construit dans une grotte de la région de Pouilles en Italie

10. Inde : Le Chand Baori

Au Rajasthan, cet édifice datant du 11ème siècle est l’un des premiers baoris (puits) qui a permis de résoudre le problème de manque d’eau.

11. Etats-Unis : Bishop’s Castle

Dans la San Isabel Forest au Colorado se trouve un château médiéval construit pendant 40 ans par Jim Bishop. Il a débuté la construction à l’âge de 15 ans

12. Russie : Une mine de sel psychédélique

Au cœur de la mine de sel abandonnée de Yekaterinburg en Russie. Il s’agit d’une mine de Carnallite désaffectée depuis plusieurs années.

13. Brésil : La piscine naturelle au sable blanc de Fervedouro

Près du village Mateiros se trouve une piscine naturelle, la Fervedouro. Elle mesure 8 mètres de diamètre, l’eau est bleu cristalline et le sol est du sable blanc.

14. Italie : Craco le village médiéval fantôme

Craco est une ville italienne à l’abandon qui en fait une destination touristique et un célèbre lieu de tournage cinématographique.

15. Samoa : To Sua Ocean Trench

“To Sua Ocean” et un petit coin de paradis qui se trouve dans le village de Lotofaga dans Les Samoa. L’endroit est accessible au public comme zone de baignade.

16. Birmanie : Le village de Bagan

Bagan est un vaste site archéologique bouddhique de près de 50 kilomètres carrés situé dans la Région de Mandalay, dans la plaine centrale de la Birmanie.

17. Portugal : Les parapluies colorés d’Agueda

Dans la ville d’Agueda au Portugal, des parapluies de différentes couleurs sont présents en suspension dans les rues commerçantes.

18. Tanzanie : Le Lac Natron

Le lac Natron est un lac salé alcalin endoréique d’origine tectonique présent au nord de la Tanzanie.

19. Allemagne : Le pont de la Bastei

Le pont Bastei est situé dans les montagnes de l’Elbe de la Suisse Saxonne en Allemagne.

20. Sichuan : Le Grand Bouddha de Leshan

Le Grand Bouddha de Leshan est une statue monumentale de Bouddha taillée dans la falaise du mont Lingyun au Sichuan.

 

21. Espagne : L’Alcazar de Ségovie

L’alcazar de Ségovie est un château fortifié, situé à l’extrémité de la vieille ville de Ségovie en Espagne.

22. Turquie : Les Tombeaux de Myre

Dans les rochers lycènes se trouvent les tombeaux rupestres de la cité antique de Myre.

23. Pays-Bas : Le Fort de Bourtange
24. Bhoutan : Le Monastère Taktshang

Taktshang est un monastère bouddhiste du Bhoutan, accroché à une falaise à 3 120 mètres d’altitude.

25. Portugal : L’île de São Miguel

São Miguel est la plus grande île de l’archipel des Açores et la plus peuplée avec une superficie de 744,6 km² .

26. Italie : Santa Maria dell’Isola

Le monastère Santa Maria dell’Isola a été construit sur une petite falaise rocheuse près de la plage de Tropea en Italie.

27. France : Les Jardins de Marqueyssac

Les jardins de Marqueyssac – Belvédère de la Dordogne se situent sur la commune de Vézac, dans un parc historique de 22 hectares.

28. Philippinnes : Labassin Waterfall Restaurant

Ce restaurant aux Philippines propose à ses clients de manger les pieds dans l’eau. Une cascade artificielle a été construite pour l’occasion.

29. Iran : La Mosquée Nasir-ol-Molk

La mosquée Nasir-ol-Molk est une mosquée chiite située dans la province de Fars en Iran. Elle a été construite de 1876 à 1888 et regorge de couleurs.

30. Russie : Parc naturel des colonnes de la Léna

Ces colonnes de pierre naturelles mesurent plusieurs dizaines de mètres de hauteur et sont formées par un phénomène d’érosion.

31. Thaïlande : Le Temple Blanc Wat Rong Khun

Wat Rong Khun est un lieu de culte entièrement blanc situé au sud de Chiang Rai en Thaïlande.

32. Singapour : Le Parc Gardens by the Bay

Un espace vert avec une biodiversité remarquable, construit pour plus de 625 millions d’euros. Ce parc géant mesure 101 hectares et comprend trois jardins

33. Etats-Unis : La bibliothèque de Kansas City

Une architecture originale pour la bibliothèque de Kansas City qui propose une façade en forme de grands livres rangés.

34. Ukraine et Russie : Le mont Aï-Petri

Ai-Petri est une montagne de 1230 mètres de hauteur qui se trouve dans la région de Yalta en Crimée.

35. Égypte : La bibliothèque d’Alexandrie

La bibliothèque d’Alexandrie a été construite en 1995 et a coûté 220 millions de dollars. Elle fût inaugurée en octobre 2002.

36. France : Le Moulin de l’Abbaye

Le Moulin de l’Abbaye est un hôtel de luxe situé à Brantôme-en-Périgord en Dordogne. Il s’agit d’un établissement de luxe du Périgord.

37. Pérou : Oasis de Huacachina

Huacachina est un village dans la région d’Ica , dans le sud-ouest du Pérou qui dispose d’une oasis. En 1999, seulement 115 personnes y vivaient.

38. Mexique : Les Îles Marieta

Les îles Marieta est un archipel inhabité près des côtes de Nayarit, au Mexique. C’est une ancienne zone militaire devenue parc national protégé.

39. Sri Lanka : Le rocher du lion Sigirîya

Sigirîya (Le Rocher du Lion) est un site archéologique majeur, classé au patrimoine mondial de l’humanité par l’UNESCO.

40. Portugal : Le Fort de São João Baptista

Le Fort de São João Baptista est un fort du XVIIe siècle situé dans l’île de Berlengas en face de la ville portuaire de Peniche au centre du Portugal.

Còn tiếp…

Những hình ảnh hài hước …..

Thursday, January 30th, 2014

Đặt xong lấy tay ra tui khui nghe mấy cha..! …..

Bắt cá hai tay ……


Bản tuyên bố rất máu me của trai làng ….


Thời đại bây giờ cái gì cũng có thể “nhái” được…..kể cả bún chả !…

Về quê ăn Tết …..

Yên tâm đi chú em…Tao có 15 năm kinh nghiệm cắt bê-tông lận …..hiiii

Bổn Toà tuyên bố tử hình kể phá hoại tài sản của nhân dân !

Mod chó mặc áo lạnh năm 2014

Dám đua xe đạp với tui không ?..

Đúng nghĩa Xe Bò …khỏi sợ ô nhiểm môi trường …

HVH (sưu tầm)

Hài Hoài Linh- Kiếp đỏ đen

Tuesday, January 21st, 2014

Những hình ảnh cực độc chỉ có tại Việt Nam

Sunday, January 19th, 2014

Những hình ảnh cực độc chỉ có tại Việt Nam


Có gì thoải mái và tiện lợi hơn khi được câu cá trước cửa nhà ……

Ngồi kiểu này ê cả cái mông……

Từ Điển Anh -Việt của thế kỷ 21 !……


Từ Điển Anh -Việt của thế kỷ 21 !……

An toàn trong lao động …..

Hiện đại hóa CNTT ứng dụng trong cuộc sống hằng ngày mới phát minh chỉ có tại VN ….

Hàng thanh lý cuối năm …….


Kinh Tế khó khăn mọi thứ đều giảm giá ….kể cả xe ôm !

Bản quảng cáo bảo đảm tư cách, tác phong và đạo đức của người tài xế có một không hai trên thế giới ……

Tuyết có lên tới đầ gối tớ cũng chẳng sợ chi…..hihii….

Biển số mới tạm thời được bộ GTVT cấp ….


Quán trà chanh ” mãi mãi cô đơn” …….

HVH (sưu tầm)

What is the difference between women and men?

Monday, November 18th, 2013

What is the difference between women and men?

There are many funny differences between women and men. You can see them in everyday situations. Next time, when you have a fight with your couple, try to remember these pictures!

Những hình ảnh cực độc chỉ có ở VN

Saturday, June 22nd, 2013

Khám phá 5 công trình ‘cô độc’ nhất thế giới

Thursday, December 20th, 2012

Đó là các công trình tuyệt đẹp nhưng nằm cô độc giữa những ngọn núi, vách đá cheo leo, hiểm trở…

1. Tu viện Meteora – Hy Lạp
       Tu viện Metéora (trong tiếng Hy Lạp có nghĩa là “lơ lửng trong không trung” hay “ở trên thiên đàng”) gồm một nhóm 6 tu viện và là khu phức hợp lớn nhất, quan trọng nhất của các tu viện dòng chính thống giáo phương Đông ở Hy Lạp. Sáu tu viện được xây dựng trên các trụ cột đá sa thạch tự nhiên.
 
       Đây được coi là một trong những ví dụ mạnh mẽ nhất về thiết kế kiến trúc dành riêng cho sự ẩn dật ở một nơi chỉ để thiền định và cầu nguyện.
Hệ thống tu viện này được xây dựng cao hơn 400m so với thung lũng Peneas, gần thị trấn Kalambaka vào khoảng thế kỉ XIV- XV. Hiện nay, chỉ còn 4 tu viện nhỏ thuộc hệ thống này: Aghios Stephanos, Aghia Trias, Varlaam và Meteoron.
 
       Ban đầu, để tới được tu viện, lối đi duy nhất chỉ là 2 thang dây dài quấn vào nhau và 1 tấm lưới lớn để leo. Vì vậy, ghé thăm tu viện gần như là điều bất khả thi.
Tuy nhiên, ngày nay, mọi chuyện đã được cải thiện đáng kể khi các bậc thang cắt vào vách đá đã tạo ra hẳn một con đường dẫn tới tu viện.
 
 
2. Đền thờ Taung Kalat, Myanmar
        Đền thờ Taung Kalat nằm gần núi lửa đã ngừng hoạt động Popa, tọa lạc trên đỉnh một núi lửa cao hơn 737m so với xung quanh khu trung tâm Miến Điện (Myanmar), khoảng 50km về phía Đông Nam Bagan. Bạn sẽ cần đi 777 bậc thang để lên đến đỉnh và thưởng ngoạn khung cảnh vô cùng hùng vĩ.
 
       Ở xung quanh còn có rất nhiều khỉ Macaque sinh sống và đây đã trở thành một điểm thu hút khách du lịch đến với Taung Kalat.
 
 
3. Tu viện Taktsang Palphug, Bhutan
        Tu viện Taktsang, còn được biết đến với cái tên “Nơi ẩn náu của hổ”, nằm trên một vách đá dốc cao 900m so với thung lũng Paro. Sườn núi rất dốc gần như là thẳng đứng và các tòa nhà của tu viện được xây dựng áp sát lưng vào các vách đá.
 
       Mặc dù có vẻ vô cùng hiểm trở và phức tạp, nhưng bạn có thể đi vào tu viện từ nhiều hướng khác nhau, chẳng hạn như xuyên qua khu rừng phía Tây Bắc, dọc theo con đường từ miền Nam thường được những người mộ đạo đi hay đi theo một con đường mòn dẫn qua rừng thông được trang trí sặc sỡ với nhiều cờ phướn.
 
      Hầu hết ở nơi đây các đám mây thường bao phủ tu viện và mang lại cho những người đến đây một cảm giác kỳ lạ xa xôi.
 
4. Tu viện Sumela
       Tu viện Sumela được xây dựng chìm vào trong những vách đá ở thung lũng Altmdere ở Thổ Nhĩ Kỳ. Ở độ cao khoảng 1.200m, nó là một điểm thu hút khách du lịch chính của Vườn Quốc gia Altindere.
       Tu viện được thành lập vào năm 386 dưới thời trị vì của hoàng đế Theodosius (375 – 395). Truyền thuyết kể lại rằng, có hai linh mục đã thực hiện những thiết kế sáng tạo và táo bạo này của mình sau khi phát hiện ra một biểu tượng kỳ diệu của Đức Mẹ đồng trinh Maria trong một hang động trên núi.
 
        Trong lịch sử lâu đời của nó, tu viện đã bị hư hỏng nhiều lần và đã được phục hồi bởi những hoàng đế khác nhau. Nó đạt tới kiến trúc hiện tại của nó vào khoảng thế kỷ XIII, khi có sự nổi bật trong thời gian trị vì của Alexios III.
 
5. Đền thờ treo ở núi Heng, Trung Quốc
        Nằm trong một hẻm ở chân núi Heng thuộc tỉnh Sơn Tây – Trung Quốc, ngôi đền này được xây dựng phía bên vách đá cao khoảng 75m so với mặt đất. Đền thờ treo ở núi Heng được dựng lên sát theo một hành lang đá ẩm cùng những dầm gỗ chèn vào núi.
       Ở đây, hơn 40 căn phòng, sảnh đường với diện tích 152,5m vuông được kết nối với nhau bằng các hành lang, cầu và những lối đi lót ván được phân bố đều, có độ cân bằng rất cao.
       Bên trong là hơn 80 pho tượng được đúc bằng đồng, bằng sắt, những bức tượng đất sét điêu khắc và chạm khắc đá trải xuống từ các triều đại khác nhau.
 

        Ngôi đền được xây dựng ở vị trí này để tránh những trận lũ khủng khiếp, lợi dụng ngọn núi như một vật bảo vệ khỏi tuyết, mưa và ánh nắng Mặt trời. Ngày nay, đây là một trong những điểm thu hút khách du lịch.

St: LCDe

Những slogan khó đỡ trên áo thiếu nữ Việt

Thursday, November 29th, 2012

Những slogan (khẩu hiệu) đầy khiêu khích trên ngực áo nhiều thiếu nữ khiến người khác không thể rời mắt.

V.V (st)

Cười zdui

Tuesday, November 20th, 2012

1. Ai là người đợi bạn ngủ trước
Ai là người sẵn sàng thức cùng bạn
Ai là người cảm thấy hạnh phúc khi bạn ngủ say… ?
Ai ? Là ai ?
???
Ăn trộm.

2.
Anh à,
Em đã khắc lên hàng ngàn viên gạch câu « em yêu anh » và
Em ước có 1 viên rơi trúng đầu anh để anh biết nỗi đau khi nhớ anh là thế nào.

3.Trong cuộc đời mỗi người sẽ luôn có một nửa của mình ở đâu đó. Thế nên ta mà ế, chắc chắn sẽ có đứa ế với ta.
4. Chân lý cuộc sống Ở hiền nhặt được tiền
Ở ác nhặt được rác
Liều ăn được nhiều
Lì ăn bánh mì
Nhát thì ăn tát.

5. Trên 1 chuyến bay, phi công trưởng liên lạc với trạm điều hành mặt đất:
– Chúng tôi đang cách đất liền 300 dặm, đang bay cách mặt biển…và nhiên liệu đang cạn dần…xin hãy hướng dẫn
Trạm điều hành mặt đất :
– Xin hãy lặp lại theo chúng tôi “Nhân danh cha, con và thánh thần…Amen’.

6. Một cô gái đang tắm thì có tiếng gõ cửa
– Có ai ở nhà không ?
– Ai đấy
– Tôi là anh mù hàng xóm đây Cô gái nghĩ :
– Thôi khỏi mặc đồ, anh ta mù mà Cô gái ra mở cửa
– Tìm tui chi thế? – Cô chúc mừng tui đi ?????
– Tui đã mổ mắt thành công, giờ mắt tui sáng rồi.

7. Chàng trai gặp một bạn học trên phố đang khoác tay âu yếm với 1 cô gái.
Anh ta hỏi, giọng nghiêm nghị « Ai đây ? » Người bạn nói : “Người yêu mới của tao”
Chàng trai : « Tao không hỏi mày, tao hỏi vợ tao ».

Mời các bạn xem rồi cười cho đời bớt khổ

Luận về chữ “ăn”.
Người ta đã thống kê được rằng, cuộc đời một người đàn ông hầu hết gắn bó với chữ “ăn”.
1. Khi còn bé thì “ăn học”,
2. Lớn thêm chút nữa thì “ăn chơi”
3. Lúc có bạn gái thì chăm chăm tìm cách “ăn thịt”.
4. Ăn thịt xong thì phải “ăn hỏi” rồi “ăn cưới”, cưới về phải tiến hành “ăn nằm”.
5. Khi vợ đến kỳ nguyệt san đành phải “ăn chay” hoặc “ăn vụng”, sau khi vợ sinh em bé thì phải “ăn kiêng”, về già rụng răng phải “ăn cháo”, xa thêm tí nữa thì theo các cụ mà “ăn xôi”…

6. Hồi nhỏ thì “ăn vóc học hay”, xin tiền ba mẹ mua quà không được thì “ăn vạ”
7. Lớn lên học đòi thì bắt đầu “ăn diện” để tán gái, nhưng “ăn nói bậy bạ” thì có khi “ăn bạt tai”

8. Khi đã có vợ, sau một thời gian “ăn nằm” thì có khi “ăn năn đã muộn” và nghĩ rằng mình phải “ăn đời ở kiếp” với người này thì xem như “ăn cám hay ăn khế trả vàng” hay đúng là số “ăn mày”.

9. Khi “ăn nên làm ra” thì “ăn tiền”, “ăn bẩn” của dân, “ăn sung mặc sướng”, rồi sanh tật “ăn gian”, nói dối vợ là đi “ăn cơm khách”nhưng thực ra là đi “ăn vụng” hay gọi là “ăn bánh trả tiền”- trót lọt thì không sao, rủi đổ bể thì có mà “ăn cám” hoặc “bỏ ăn”.

10. Khi thất nghiệp thì sẽ có lắm điều tệ hại:
a. hơi tệ: “ăn không ngồi rồi”, “ăn theo”, “ăn bám”,”ăn hại” vợ.
b. khá tệ: “ăn quỵt”, “ăn mày”.
c. quá tệ: “ăn trộm”, “ăn cắp”, “ăn cướp”

11. Khi cờ bạc (đánh cờ, đánh bạc), đang “ăn to” bỗng đứng dậy ra về gọi là “ăn non”. “Ăn non” mà còn vênh váo, có khi “ăn đấm”, “ăn đá”, “ăn đòn”, “ăn đạn”.

Vấn đáp chí lý

1. Tại sao gọi là ông Trăng (ông trời , ông sao) mà không gọi bà Trăng ?
Câu trả lời: Tại vì con trai sáng giá hơn con gái !

2. Tại sao có bà phù thủy mà không có ông phù thủy ?
Câu trả lời: không có người đàn ông nào độc ác hơn đàn bà !

3. Tại sao chỉ có mỹ nhân kế mà không có nam nhân kế ?
Câu trả lời: Họ không gian xảo như phụ nữ được!

4. Tại sao có ông Noel mà không có bà Noel ?
Câu trả lời: Tại vì đàn ông nhân hậu hơn đàn bà!

5. Tại sao gọi là phụ nữ mà lại không có… phụ nam ?
Câu trả lời: Tại vì con gái chỉ là phụ thôi !!!

6. Tại sao có Cô Hồn mà lại không có Cậu Hồn.
Câu trả lời: Tại vì các cậu không thành ma mà sẽ thành Phật.

Thật là chí lý !!!!!!! ( Bốp bốp bốp… xem lại câu số 7 ở trên).

ƠN ĐỜI CHỨA CHAN

Monday, November 19th, 2012
Tuổi già, buổi sáng thức dậy, nghe gân cốt đau rêm mà mừng, vì biết mình còn sống. Đại ý viết như vậy, trong một cuốn sách Mỹ mà ông Tư đọc được, làm ông thấm thía cái hạnh phúc lâng lâng của từng sớm mai khi vừa tỉnh giấc. Bạn bè cùng trang lứa với ông, nhiều người đã về với Diêm Vương khi còn trẻ măng, vì cuộc tương tàn khốc liệt dài ngày trên quê hương. Nhiều người khác gục ngã trong trại tù vì đói khát, bệnh tật, mồ hoang vùi cạn. Một số khác nữa, vì khao khát tự do mà chôn thân dưới đáy biển, hoặc chết khô giữa rừng sâu. Không ít người còn lại, tử thần cũng đã đón mời vì bạo bệnh, khi tuổi năm sáu mươi. Phần ông vẫn còn dai dẳng sống sót cũng là ân huệ trời ban, không vui hưởng tháng ngày, cũng uổng lắm sao!
 
Ý nghĩ đó làm ông mỉm cười sung sướng. Ông vẫn trùm thân trong chăn ấm. Tội chi mà dậy sớm cho mệt. Mỗi khi nghe tiếng khởi động máy xe từ hàng xóm vọng qua trong buổi tinh sương, ông càng vui sướng hơn, vì không còn phải vùng dậy giữa đêm đen, lặn lội đi kiếm cơm hàng ngày như mấy gã trẻ tuổi ở cạnh nhà. Về hưu rồi, mỗi tuần hưởng bảy ngày chủ nhật, bảy ngày thảnh thơi. Hết áp lực của công việc hàng ngày, không phải lo lắng bị thất nghiệp khi kinh tế khủng hoảng xuống dốc. Khoẻ re.
 
Cứ nằm trùm chăn ấm nghe nhạc mềm văng vẳng ru đưa, phát ra từ cái radio nhỏ, có khi ông chợp thêm được một giấc ngủ ngắn ngon lành. Ngủ chán thì dậy. Bước xuống giường, dù khớp xương sưng đau, đi khập khễnh ông cũng thầm cám ơn cái chân chưa liệt, còn lê lết được. Chưa phải nằm dán lưng vào giường như một số người bất hạnh khác. Những kẻ này mà nhích được vài bước cà thọt như ông, thì chắc họ cũng sướng rân người. Ông thầm bảo, có thêm được một ngày để sống, để vui, để yêu đời. Bệnh hoạn chút chút, thì phải mừng, chứ đừng có nhăn nhó than vãn ỉ ôi.
 
Mỗi khi đánh răng rửa mặt, ông lầm thầm: “Mình sướng như vua rồi, có nước máy tinh khiết để dùng. Giờ nầy, cả thế giới, có hơn một tỉ người thiếu nước để nấu ăn, để tắm giặt và nhiều tỉ người khác không có nước sạch, phải uống nước dơ bẩn.” Dù cái bàn chải đánh răng đang ngọ ngoạy trong hàm, ông cũng ư ử hát ca. Khi áp cái khăn tẩm đầy nước lên mặt, ông cảm được cái mát lạnh và niềm sung sướng chứa chan đang lan tỏa chạy khắp người. Ông biết đang được ân sủng của trời đất ban cho trong tuổi già. Ông cứ nhớ mãi thời đi tù Cộng Sản, mỗi ngày chỉ có được một lon nước chừng một lít, để rửa ráy tắm giặt. Chừng đó thôi, mà cũng xong việc. Khi ấy, thấm cái khăn ướt lau khắp người, nghe mát rượi, đã đời, và khi còn lại một phần nước cặn đen ngòm dưới đáy lon, cầm đổ lên đỉnh đầu, sướng đến rên lên được.
 
Ngồi lên cái bồn cầu êm ái, nhà cầu sạch sẽ, trắng toát, thơm tho, không vướng một chút mùi vị hôi hám, đèn đóm lại sáng trưng, có nhạc văng vẳng từ radio, ông cầm cuốn sách thưởng thức chữ nghĩa của “thánh hiền”, tư tưởng của Đông Tây. Không bao giờ ông quên cùng giờ phút nầy, có hơn ba tỉ nhân loại không có cầu tiêu để làm cái chuyện khoái lạc thứ tư. Có người phải ra đồng lồng lộng gió, mà làm chuyện “nhất quận công, nhì ị đồng”. Phải gấp gấp cho xong chuyện, không nhẩn nha được, vì hai tay phải múa lia lịa hất ra đàng sau, để xua đuồi lũ ruồi đồng đang vo ve “oanh tạc”. Xong việc, may mắn lắm thì có lá chuối khô mà lau chùi, còn không thì dùng đất cày, đá cục, nắm cỏ, que nhánh cây tươi, khô. Ông cứ nhớ thời làm việc ở quận lị, chỉ có nhà tiêu lộ thiên, hai tấm ván bắt ngang qua một hầm cầu lộ thiên, nắng xông hơi phân người lên nóng hừng hực rát cả mặt, bên dưới giòi bọ lúc nhúc lổm nhổm làm thành một tấm màn trắng-ngà chuyển động. Có con gà ở đáy hầm, nó đang thưởng thức ngon lành món giòi bọ, thấy ông xuất hiện bất thần, sợ hãi hoảng hốt đập cánh bay lên kêu quang quác và vung vãi ‘ám khí’ khắp trong không gian, làm ông cũng khiếp viá, ôm đầu phóng chạy dài. Nghĩ đến chừng đó thôi là ông đủ cảm được cái sung sướng đang có ngay bây giờ. Ngồi thật lâu, đọc cho xong mấy trang sách, mới nhởn nhơ rời phòng.
 
Ông Tư tự đãi một bình trà nóng, một ly cà phê thơm, rồi nấu nồi cháo gạo tẻ đặc rền ăn với cá kho mặn. Dọn ra bàn, đèn vàng soi một khoảng ấm cúng. Ông thong thả vừa hớp nhâm nhi, vừa ăn từng muỗng cháo, chất gạo béo tạo vị giác đi qua trong cổ họng. Ông lầm thầm: “Ngon, cao lương mỹ vị cũng không bằng”. Ông thường ngâm nga hai câu thơ : “Vợ cũ, chó già, tô cháo nóng. Ba nguồn thân thiết dạt dào thương”. Mắt ông dán vào trang thơ đang cầm trên tay, gật gù thưởng thức ý lời hoa gấm. Ông trầm mình vào những giòng thơ, tim xao xuyến xúc động mênh mang. Thỉnh thoảng ông dừng lại, và nói nhỏ cho chính ông nghe: “Tiên trên trời cũng chỉ sướng và thong dong như thế này là cùng”. Ông nhớ đến cái thời “tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc lên xã hội chủ nghĩa”, buổi sáng bụng đói meo, vác cuốc đi làm lao động tay chân nặng nhọc, ráng uống một bát nước lã để cầm hơi và đánh lừa cái bụng đang sôi sồn sột. Bây giờ được như thế nầy, phải biết cám ơn ân sủng của trời ban cho. Biết bao nhiêu tỉ người trên thế giới này mơ ước được có một buổi sáng thảnh thơi và no ấm như ông mà không được nhỉ?
 
Nhìn xuyên qua cửa phòng ngủ, ông thấy bà vợ nằm ngủ giấc yên bình, lòng ông dạt dào niềm thương. Bà đã cùng ông mấy mươi năm dắt dìu nhau trong phong ba bão táp của giòng đời nghiệt ngã. Đã chia sẻ ngọt ngào cũng như đắng cay của một thời khói lửa điên đảo. Giờ này, may mắn vẫn còn có nhau trong cuộc đời, thương yêu thắm thiết, nhường nhịn nâng đỡ chăm sóc ngày đêm. Không như những cặp vợ chồng già khác, cứ lục đục gây gổ nhau, tranh thắng thua từng li từng tí, làm mất hạnh phúc gia đình. Ông thương bà biết an phận thủ thường, không đứng núi ầy trông qua núi nọ. Ông thấy bà hiền lành và có trái tim đẹp như thánh nữ. Ông muốn vào phòng, hôn bà lên trán, nhưng ngại làm vợ mất giấc ngủ ngon buổi sáng. Ông lại cám ơn trời đã đem bà buộc vào đời ông. Ông cười và nhớ câu nói của một nhà văn nào đó: “Đời sống không thể thiếu đàn bà, nhưng sống được với một người đàn bà không phải dễ.”
 
Ông Tư ra vườn. một mảnh đất nhỏ trồng vài cây hoa, hương thơm thoang thoảng, có tiếng chim kêu đâu đó líu lo vọng lại. Mấy đoá hoa sặc sỡ còn đọng sương đêm lóng lánh. Nắng mai ấm áp phả lên da thịt ông, tạo thành một cảm giác dịu dàng, êm ái. Ông vươn vai, xoay người trong thế thể dục chậm, xương sống được thư giãn kêu răng rắc, đã đời. Hít thở và phất tay chừng mười lăm phút cho máu huyết lưu thông. Loại thể dục nầy đã giúp ông bớt được những cảm mạo thông thường, ông tin vậy.
 
Ông Tư thay áo quần để đi ra đường. Cầm cái áo lành lặn bằng vải tốt trên tay, ông thường nhớ đến thời đi tù, khâu bao cát làm áo, rách tả tơi, không đủ che gió lạnh thấu xương của núi rừng. Thế mà cũng có nhiều tù nhân khéo tay và nghịch ngợm, khâu bao cát thành bộ đồ lớn, đủ ba mảnh, và làm luôn cả cái “cà vạt”, mang vào trông cũng sang trọng như đi ăn đám cưới. Nhớ lại thời đó mà rùng mình. Còn sống sót, và đến được đất nước tự do này, cũng là một điều mầu nhiệm lạ lùng. Ông Tư đi ra đường, xe cộ vùn vụt qua lại liên miên. Lề đường rộng, phẳng phiu, sạch sẽ. Bên kia là giao điểm của hai xa lộ, các nhánh cầu cao đan uốn éo chồng chất lên nhau, vòng vèo trên không, như những nùi rối. Ông Tư thầm cám ơn tiền nhân đã đổ sức lực, mồ hôi, tài nguyên khai phá và xây dựng nên những tiện nghi nầy cho ông nhảy xổm vào hưởng dụng, mà không ai có một lời ganh ghét, tị hiềm. Ông, từ một trong những nước lạc hậu nhất của hành tinh nầy, bị chính quyền cuả xứ ông bạc đãi, kỳ thị, kềm cặp và lấy hết các tự do cơ bản.
 
Đến đất nước này, ông được bình đẳng, có công ăn việc làm hợp với khả năng, con cái ông được đến trường, học hành thành tài, có nghề nghiệp vững chắc và sống với mức trung lưu. Ông cảm thấy còn nợ quê hương mới nầy quá nhiều thứ, từ tinh thần đến vật chất, mà biết không bao giờ trả lại được một phần nhỏ nào. Ông Tư vừa đi bộ vừa ca hát nho nhỏ.
 
Một người cảnh sát cao lớn dềnh dàng đi ngược đường chào ông, ông chào lại bằng lời cám ơn đã giữ gìn an ninh cho dân chúng sinh sống. Người cảnh sát cười và nói đó là bổn phận, vì lương bổng của ông ấy được trả bằng thuế của dân chúng, trong đó có ông. Ông Tư thấy trong lòng bình an, ông không làm điều gì phạm pháp, thì không sợ ai cả. Ông đọc trong báo, thấy có những xứ, dù không làm gì sai quấy cả, cũng bị cảnh sát giao thông chận lại đòi tiền, nếu không cho tiền, thì bị quy kết đủ thứ tội mà mình không có.
 
Nắng chiếu hoe vàng cả dãy phố của một ngày thu, ông Tư bước đi mà lòng rộn rã. Gặp ai cũng chào, cười vui vẻ. Nghe ông chào hỏi nồng nhiệt, mọi người đều vui theo. Thấy một ông cụ mặt mày đăm đăm rầu rĩ đi ngược đường, ông Tư lớn tiếng:“Chào cụ? Có mạnh khỏe không? Hôm nay trời nắng đẹp quá!” Ông cụ trả lời qua loa: “Tàm tạm, chưa chết! Chán cái mớ đời.” Ông Tư nói to: “Việc chi mà chán đời cho mệt cụ ơi. Chưa chết là vui lắm rồi. Cụ có biết là chúng ta đang sung sướng phước hạnh, tội chi phí phạm thời gian để buồn nản?” Ông cụ thở dài: “Ai cũng có nhiều việc âu lo! Đời đâu có giản dị! À, nầy, mà hình như ông đau chân, bước đi không được bình thường? Thế thì vui nỗi gì? ” Ông Tư cười lớn: “Vâng, tôi đau chân, nhờ đau chân mà tôi thấy được niềm vui hôm nay lớn hơn, vì còn đi được, bước được, chứ chưa phải nằm nhà. Cụ ơi, nếu lo âu mà giải quyết được những khó khăn, thì nên lo. Nhưng nếu lo âu, mà không giải quyết chi được, thì hãy vui lên, cho đỡ phí phạm ngày tháng trời cho” Ông cụ già lắc đầu bỏ đi.
 
Ông Tư xà vào ngồi trên ghế đá mát lạnh của công viên dưới tàng cây có bóng nắng lung linh. Nhìn bọn trẻ con chơi đùa la hét lăn lộn trên bãi cát, ông vui lây với cái hồn nhiên của chúng. Bên kia đồi cỏ, có đôi nam nữ nằm dưới gốc cây, kê đầu lên tay nhau, tóc đổ dài óng ánh, thỉnh thoảng vang tiếng cười rúc rích. Đất nước nầy ấm no và thanh bình quá, sao có nhiều người còn kêu ca đời sống khó khăn? Phải chăng những kẻ này chưa biết an phận, muốn được nhiều hơn điều đang có, đang đủ. Không thấy được phước hạnh là lỗi tại họ. Ông dong tay bắt vài tấm lá rơi đang quay cuồng trong gió và lấy bút ghi lên mặt lá mấy giòng thơ vừa thoáng qua trong trí để ca ngợi cuộc đời. Thấy bãi cỏ êm mát, ông nằm dài, những vòng tròn sáng màu vàng rải rắc trên mgười ông. Gió hiu hiu mát từ hồ nước vờn qua làm mơn trớn thịt da. Ông Tư rút từ túi quần một cuốn sách nhỏ có nhan đề “14 ngàn điều làm nên hạnh phúc”. Tác giả tập sách nhỏ nầy, thấy đâu đâu cũng là hạnh phúc tràn đầy. Vấn đề là cảm nhận được cái sung sướng, cái hạnh phúc đang có. Từ việc đặt chân lên một tấm thảm mềm êm ái, đến việc cắn một trái ngọt chín mọng trong miệng, đến mơ mộng được hát trên bục một hộp đêm, nghe một lời nói dịu dàng yêu thương…
 
Hạnh phúc và sung sướng cảm nhận được từ những điều rất nhỏ nhặt, đơn sơ, tầm thường nhất trong sinh hoạt hàng ngày. Không cần phải là ôm chặt người yêu trong vòng tay, cũng chẳng phải vật nhau lăn lộn trên giường, cũng không cần đến việc cầm trong tay cái vé số trúng độc đắc, hoặc làm chủ được một tòa lâu đài sang trọng… Ông nghĩ, chắc sẽ có người cho tác giả tập sách nầy là kẻ “lạc quan tếu”. Nhưng thà lạc quan tếu hơn là bi quan. Đời nầy, có nhiều người đắm mình trong hạnh phúc, mà cứ tưởng đang ngụp lặn trong bể khổ. Hoặc đang được phước hạnh mà không biết và xem thường, chỉ khi mất đi, hay đã trôi qua, mới biết, thì đã quá muộn màng.
 
Nắng đã xông hơi nồng nóng, ông Tư đón chuyến xe buýt ra về. Cái vé xe cho người già rẻ rề, chỉ bằng một phần ba vé bình thường. Ông nói lời cám ơn tài xế, và thấy mang ơn những người cùng đi xe công cộng nầy, vì xem như họ đã gián tiếp gánh một phần tiền vé cho ông.
Về nhà, bà Tư đã dọn sẵn cơm trưa, mời ông rửa ráy cho sạch sẽ mà ra ăn. Thấy ly nước chanh muối, ông cầm uống, chất nước ngọt ngào mằn mặn chua chua, ngon lành đi qua cổ họng. Ông nhìn vợ với ánh mắt thương yêu và nói lời cám ơn cho bà vui. Chưa ăn, mà thấy bát canh bông bí nấu tôm đã biết ngon. Những món ăn thanh đạm này, với ông, còn ngon hơn sơn hào hải vị.
 
Ăn xong, còn chút cơm thừa, bà Tư bỏ vào chén, cất vô tủ lạnh, không dám đổ đi, vì sợ phí phạm của trời. Bà nhắc câu nói của ông: “Ngay giờ khắc nầy, trên thế giới có hơn năm trăm triệu người đang đói rã, không có một miếng gì đề ăn, và có hơn vài tỉ người ăn chưa no bụng, và nhiều tỉ người khác quần quật ngày đêm, cũng chỉ mong có đủ no mà thôi.” Đã từng đói, nên ông bà không dám phí phạm thức ăn.
Ông Tư mừng vì ăn còn thấy ngon miệng, không như một số người khác, ăn gì cũng như nhai đất sét, không muốn nuốt, vì nhạt miệng, mất vị giác. Một số người khác còn tệ hại hơn nữa, họ không còn ăn bằng miệng được, mà ăn bằng bụng, nhờ ống dẫn thức ăn nối với dạ dày, như đổ xăng cho xe hơi.
 
Ông Tư ngồi vào bàn mở máy vi tính lướt mau tin tức thế giới biến động. Đôi khi thấy gía thị trường chứng khoán tụt dốc xuống thấp, làm nhiều nhà bình luận lo ngại. Nhưng ông Tư cười, ông chẳng thèm để ý, không cần quan ngại chi cả. Chứng khoán lên hay xuống, cũng thế thôi. Ông có lo ngại hay quan tâm cũng chẳng thay đổi được gì. Với số tiền hưu khiêm tốn, và cách ăn tiêu trong khả năng tài chánh, ông bà Tư chưa bao giờ thấy thiếu thốn cái gì. Có một ông bạn khoe rằng nay đã thành triệu phú. Bà Tư đùa và hỏi, triệu phú thì khác người không là triệu phú cái gì? Ông bạn lúng túng ấp úng không biết phải trả lời ra sao. Nhưng ông bà Tư chắc chắn rằng, họ ít tiền, nhưng được sung sướng, đầy đủ hơn nhiều người giàu triệu phú khác.
 
Ông Tư rà mắt qua các tin tức và các biến cố mới nhất. Thật là tuyệt diệu và thần kỳ. Chuyện vừa xảy trong giờ trước, đã được tường thuật ngay. Dạo một vòng tin tức xong, ông quay qua mở vi-thư của bạn bè. Có những người bạn xa cách hàng ngàn dặm, mấy chục năm nay chưa gặp lại nhau, mà thư từ qua lại liên miên, tưởng như gần gũi trong gang tấc. Tha hồ hàn huyên tâm sự. Tình cảm qua lại thân thiết chứa chan. Nhờ máy vi-tính, khi viết, tha hồ bôi xoá tẩy sửa lung tung, mà không cần phải xé tờ nầy, viết lại tờ kia, vô cùng tiện lợi. Thư viết xong, chỉ cần một cái nhấp con chuột, bạn ông nhận được ngay tức thì. Không cần phải nhờ bưu điện chuyển đi có khi cả tuần mới đến. Hàng chục lá thư của bạn bè khắp nơi trên thế giới chuyển đến ông đủ điều hay, lạ, nhiều bài thuốc hiệu nghiệm, trăm bản nhạc du dương, ngàn hình ảnh tuyệt vời của các thắng cảnh thiên nhiên, các đoạn phim ngắn đủ thể loại của nhiều vấn đề khác nhau. Ông cám ơn khoa học kỹ thuật tiến bộ, đem thế giới mênh mông lại gần gũi trong không gian và cả thời gian.
 
Mỗi khi nghe tin một người già bệnh hoạn qua đời, ông Tư mừng cho họ thoát được thời gian đau yếu sống không chất lượng. Nhiều người nằm liệt vài ba năm, không sống, không chết. Còn có những kẻ phải cưa tay cưa chân. Ông vẫn thường mong sau này, nếu được chết, thì chết mau chóng, yên lành, khỏi qua thời gian bệnh hoạn lâu ngày.
 
Có một bạn già mỉa mai, cho ông Tư là “kẻ tự sướng” ông chỉ cười và nói : “Thà tự sướng hơn là tự khổ”
Ông Tư thường nghĩ rằng, ông đã và đang được quá nhiều phước hạnh của trời ban, nhiều ân nghĩa của nhân loại, xã hội, nhiều tình thương của gia đình, bạn bè, người quen và cả chưa quen. Ông thấy sung sướng hạnh phúc. Ông tội nghiệp cho những người suốt đời than van, nắng không ưa, mưa không chịu, và tự bôi đen ngày tháng đẹp đẽ của họ, và dìm đời vào bất mãn, khổ đau./.
 
 
Tràm Cà Mau.
Tháng 9/2011 Trích từ tập truyện “VỢ” vừa xuất bản
 
St. Xin post tang Nguoi

Vườn Thú Thiên Nhiên

Saturday, November 17th, 2012

VƯỜN THÚ THIÊN NHIÊN

Trẻ con được cha mẹ cho đi sở thú đã thấy khoái, nhưng được đến vườn thú thiên nhiên, có lẽ các em lại càng thích thú hơn. Đến thế giới hoang dã, tận tay cho thú rừng ăn, ban đầu là sự rụt rè sợ hải, sau đó là niềm vui tràn ngập trong ánh mắt, tiếng cười. Một thế giới mớ. Thế giới loài vật trong cuộc sống thiên nhiên với bao điều kỳ diệu và lạ lẫm, mở rộng trí tưởng tượng và sức khám phá không chỉ dành cho trẻ con mà cả người lớn khi đến thăm Fossil Rim Wildlife Center – một vườn thú rừng sống trong khuôn viên rộng đến 1,700 mẫu Tây, cách Fort Worth 60 dặm về phía Nam.
Theo xa lộ 35 South tới thị trấn Burleson, chúng tôi sẽ vào đường 67 West vào thành phố Cleburne, tiếp tục giữ đường 67 và thẳng đến vườn thú thiên nhiên Fossil Rim. Trước mắt chúng tôi hiện ra một màu xanh đồi cỏ mênh mông thoáng đãng. Riêng khuôn viên vườn được bao bằng rào lưới cao quá đầu người, chi phí quản trị, hoạt rộng đất lớn, nên dễ thông cảm cho giá vé các mục khá cao. Tour khám phá trọn vẹn đắt nhất, có hướng dẫn viên và xe của vườn thú đưa đi. Theo tour này, du khách có thể tận mắt thấy những loài thú hoang dã dữ tợn như chó sói, báo, beo… Nhưng nếu tiết kiệm, mua vé lái xe đi thăm vòng ngoài cũng đủ cho ta thỏa trí tìm hiểu những loài vật nhu mì, hiền lành như hươu, nai, hoẵng, bò, đà điểu, ngựa vằn…, hoặc loài thú tê giác cục mịch, nặng nề trong bộ giáp da, ngúc ngắc đầu đứng xa xa nhìn từng đoàn xe chạm chạp đi qua bãi đất lưa thưa ngọn cỏ.

Tiếng ồn thích thú của trẻ con đánh động bọn tê giác trầm mình dưới ao bùn nâu. Một đám “võ sĩ sumo” khuỳnh chân đứng dậy, đầu cúi xuống, đưa những chiếc sừng cong ngược như những con dao quắm cụt đầu, chuẩn bị… rút lui khi nhận ra đoàn xe nối đuôi đi qua còn to hơn chúng. Tê giác to xác nhưng hiền lành, là loài thú ăn cỏ, di chuyển chặm chạp chỉ còn vài chục nghìn con ở Châu Phi và các nước Đông Nam Á. Sừng Tê giác có giá trị cao hơn ngà voi nhiều khiến bọn săn trộm không ngừng việc tàn sát. Hiện một ký sừng tê giác có giá 60 ngàn đô la, bởi từ xa xưa người ta tin rằng sừng tê giác mài thành bột uống có thể trị được bệnh ông thư. Có lẽ đã có hiệu nghiệm nào đó cho nên đến người đời nay, người ta vẫn cứ tiếp tục tin nó là thần dược. Không chỉ thế nó còn là một nghi vấn của công thức chế thuốc trường sinh. Sừng tê giác nấu với óc sếu, mai rùa tan ra thành nước. Lấy hột cải ngâm vào cho nẩy mầm, mang ra trồng trong đất. Ăn cải này hằng ngày con người sẽ được sống lâu. Một công thức nhảm nhí khi các nhà khoa học phương Tây chứng minh rằng những chất trong bột sừng tê giác không khác gì móng tay, móng chân con người.
Đi qua đám tê giác, chúng tôi bắt gặp loài chim “king kong” đà điểu thư thả nghển cao cái đầu làm dáng. Loài chim xấu xí này không khác bọn tê giác là mấy. Chúng thận trọng không sáp gần con người, mặc dù có vài đứa trẻ đưa tay ra ô cửa xe thả xuống đất vài nắm đồ thức ăn cho chúng. Bổng một con tách bầy, chạy thẳng về phía chúng tôi. Như phả xạ tự nhiên, chúng tôi đóng kính cửa xe theo lời hướng dẫn của người giám sát vườn thú khi bất ngờ gặp những hành động lạ kỳ của bầy thú phản ứng trước con người. Giá mà con đà điểu này có cái đuôi của con kỳ đà, có cái mỏ của chim ưng và có móng vuốt của con sư tử, thì chắc gặp nguy khốn. Một khủng long con thời tiền sử. Tiếc là nó chạy đến bên hông xe thì dừng lại thong thả im lặng sải chân đi song song như thầm bảo: ‘Có gì mà bạn sợ tôi thế?’. Loài đà điểu to xác nhưng hiền khô, sống bầy đàn và dễ thuần dưỡng bên cạnh con người.
Theo giới thiệu, vườn có 1.000 cá thể thuộc 40 loại động vật hoang dã đã được thuần dưỡng. Con người có thể đến gần được một số như vật nuôi trong nhà, số khác có tập tính hung tợn bất ngờ phải cách ly, muốn vào khu vực phải thực hiện các kỷ thuật bảo đảm an toàn. Có những tai nạn chết người đã từng xảy ra. Những loài thú dữ như hổ, sư tử, cá sấu, trải qua nhiều năm thuần dưỡng từ hồi còn nhỏ dưới sự điều khiển của huấn luyện viên quen thuộc, đôi lúc cũng “phản chủ” đi theo bản năng của tiếng gọi nơi hoang dã. Kể cả chó, ngựa, heo, gà những con vật được xem là thuần dưỡng lâu đời nhất bên cạnh con người vẫn bất chợt tấn công một người lạ hay quen trong lúc dở chứng.
Tôi vừa đọc tin trên báo “Ông Terry Garner, 70 tuổi, chủ một trang trại nuôi lợn gần vùng Riverton, Oregon, đi cho lợn ăn. Nghiệt ngã thay chính ông lại trở thành đồ ăn cho chúng. Sự việc được phát hiện khi một người thân của ông Garner nhìn thấy các bộ phận cơ thể ông nằm rải rác trong chuồng lợn. Lợn là loài động vật ăn tạp và trước đây đã có trường hợp ăn thịt người. Năm 2005, tại Romania, người vợ 56 tuổi của một nông dân đã bị húc ngã trong chuồng lợn và bị ăn thị ngay tại đó”.
Những thông tin nêu trên chỉ là cảnh báo cho người bạn đang hạ cửa xe xuống cho bầy ngựa vằn ăn thực phẩm. Da ngựa vằn rằn ri trông hơi hung dữ nhưng cử chỉ thân thiện của chúng khiến ngay đứa trẻ cũng không biết sợ khi chúng chìa tay cho ngựa liếm lấy mấy hạt thức ăn trong lòng bàn tay. Có bao giờ nó đớp luôn mấy ngón tay như trong phim kinh dị giữa hai hàm răng to bằng móng tay. Có con hình như đói lắm, không cho ăn nữa, nó cứ thọt đầu vào cửa xe thè lè cái lưỡi. Lại còn le lưỡi liếm kính xe như muốn nghiền nát. Ngựa hấu ăn chẳng thèm hấu đá, dạn đến nỗi làm tôi ngạc nhiên cho sự nghi ngờ chắc chúng được huấn luyện đòi ăn với khác xem, khỏi cần ăn đồ ăn của người chăn quản. Hươu cao cổ e dè hơn hươu sao và nai. Chúng đứng ra xa không tiến đến gần đoàn xe dừng lại cho thú ăn. Chúng chỉ đến quay quần với xe của những người hướng dẫn. Hẳn nhiên chúng đã quen cách thức mà người huấn luyện mỗi khi đến cho ăn.
Khi xưa, người ta thuần dưỡng một loài vật mất nhiều chục năm do chưa hiểu rõ tập tính và quy luật sinh tồn của loài vật. Ngày nay, người huấn luyện không cần phải nuôi con vật còn nhỏ mà ngay khi con vật trưởng thành vẫn có thể thuần dưỡng chúng chỉ mất một hai năm. Trong môi trường nuôi chung đụng các loài trong vườn thú là cách thuần hóa chúng nhanh chóng nhất cho con vật thích nghi với cách sống tập quần, đặc biệt có sự hiện diện của con người. Một loài vật mà chỉ biết sống đơn độc, bảo vệ lãnh thổ riêng, không chấp nhận sống chung với đồng loại, rất khó phù hợp với việc thuần dưỡng. Mỗi quan hệ giữa các thành viên trong bầy phải được định hình rõ rệt mới có thể nuôi theo đàn được. Vì thế không có gì lạ ngựa vằn lại “thân mật” với con người hơn các loài khác. Bò rừng, ngựa hoang, linh dương… là giống thích hợp tập quần, tính bầy đàn rất phát triển, dễ thuần dưỡng nhưng lại e dè cẩn thận tiếp cận con người.
Tour đi xe cho thú ăn chỉ mất hai tiếng đồng hồ. Ngoài ra bạn có thể thuê xe đạp chạy trong vườn ngắm nhìn một cách nhẹ nhàng, hoặc ai thích ngủ lại để xem thú rừng đi ăn đêm cũng là một cách khám phá đầy hấp dẫn trong một vườn thú thiên nhiên.

Khi sáng tạo “thổi hồn” vào đá cuội

Monday, September 17th, 2012

Thằng bạn thứ thiệt

Sunday, September 9th, 2012

Thằng bạn thứ thiệt

Người Việt nói tiếng Anh

Sunday, August 5th, 2012

Đời sống có những huyền bí mà những người đạo Thiên Chúa Giáo nếu chịu khó đọc Kinh Thánh sẽ tìm ra câu trả lời. Tại sao Xe đò Hoàng có xe bus chạy nối liền Orange County-Los Angeles- San Jose? Vì Kinh Thánh Mác đoạn 16 câu 15 Chúa phán với loài người: “Hãy đi khắp thế gian…”. Tại sao bố mẹ mình đẻ như vịt, gia đình Việt Nam lúc nào cũng đông lúc nhúc? – Vì Sáng Thế Ký đoạn 9 câu 1 nói: “Đức Chúa Trời ban phước cho Nô-ê và các con trai của Nô-ê, rồi nói với người rằng: Hãy sanh sản thêm nhiều, làm cho đầy dẫy trên trái đất”. Tại sao đàn bà đau đớn khi sinh đẻ? Vì Eva nghe lời con rắn phạm tội nên Chúa phạt trong Sáng Thế Ký đoạn 3 câu 16: “Ta sẽ thêm điều cực khổ bội phần trong cơn thai nghén; ngươi sẽ chịu đau đớn mỗi khi sanh con”. Tại sao mỗi quốc gia nói một thứ tiếng? Vì thiên hạ muốn xây tháp Babel cao tận trời nên Chúa phạt cho mỗi người nói một thứ tiếng khác nhau, không ai hiểu ai do dó không thể nào tiến hành cuộc xây cất. Sáng Thế Ký đoạn 11 câu 7 Chúa phán: “Chúng ta hãy xuống trần làm lộn xộn tiếng nói để chúng nó không hiểu nhau”.

Thế nhưng có một điều Kinh Thánh, hay ông Đạo Dừa, hoặc Chiêm Tinh Gia Huỳnh Liên không thể nào giải thích được: Tại sao người Mỹ, người Anh nói tiếng Anh? Tại sao người Pháp nói tiếng Pháp? Tại sao người Việt nói tiếng Việt Nam?

Tiếng Pháp, tuy không độc vận như tiếng Việt, nhưng dễ phát âm vì thấy sao nói vậy. Trong khi tiếng Anh thì cùng một chữ nhưng lại phát ngôn ba, bốn nẻo khác nhau, chẳng biết đường nào lần. Cùng một chữ a, trong chữ apple thì đọc là áp-pồ,nhưng trong chữ gate thì đọc là ghết(ơ), trong chữ national thì lại đọc là na-shô-nôl, và trong chữ bare thì lại đọc là ber. Đã thế, mẫu tự cuối của một chữ phải nói ra hơi gió, không thì người Mỹ không hiểu. Người Việt chúng ta đại đa số khi nói tiếng Anh ai cũng nuốt âm gió. Thí dụ như chữ good, đọc đúng là gúđ(ơ)với vần cuối đơ uốn lưỡi trong miệng, thì người mình chỉ nói gút, làm người Mỹ nghe muốn điên cả đầu. Hầu hết chúng ta nếu sống ở Việt Nam từ bé đến lớn chừng 16, 17 tuổi rồi sang Mỹ ở thì mặc dù nói tiếng Anh trẹo quai hàm cho đến 50 năm sau cũng chẳng bao giờ phát âm đúng như người Mỹ.

Cộng với việc uốn lưỡi trẹo quai hàm, nếu mình đánh dấu nhấn sai chỗ, người Mỹ nghe sẽ không hiểu. Ngày xưa khi mới sang là dân tỵ nạn, tôi đến tiểu bang Pensylvania. Khi vào học trung học ở California, bạn Mỹ trong lớp hỏi tôi trước đó ở đâu, tôi trả lời là ở Pen-sôl-vê-Ní-a. Họ lắc đầu không hiểu chỉ vì tôi đọc nhấn mạnh sai ở vần “Ní”. Vần nhấn đúng là ở chữ “Vế”: Pen-sôl-Vế-ni-a.

 

Tôi sang Mỹ từ năm 17 tuổi, bây giờ phát âm tiếng Anh vẫn còn dở ẹc. Có ở thêm chục năm nữa thì vẫn là anh Mít nói tiếng Mỹ. Ấy là tôi không phải là người thất học vì ngày xưa từ bé bố tôi đã dậy tôi tiếng Pháp ở nhà. Vào trung học lớp 6 tôi chọn chọn sinh ngữ chính Pháp văn. Đến năm lớp 9 thì như bao học sinh khác, tôi phải học thêm tiếng Anh là sinh ngữ phụ thứ hai. Tôi nói vòng vo tam quốc như thế để nhấn mạnh một điểm là tôi không đến nỗi ngu lắm khi học ngoại ngữ, thế mà sau 37 năm sinh sống ở Hoa Kỳ, tiếng Anh của tôi vẫn còn bập bẹ như chị bán bar trong xóm Bàn Cờ của tôi ngày xưa.

Có trình độ học vấn mà tôi còn thấy chới với, do đó hầu hết người Việt Nam sang Mỹ khi đã trưởng thành, nhất là những người ít học hay vào lứa tuổi 30, 40, thì không tài nào nói tiếng Anh được chuẩn.

Không đọc được tiếng Anh nên họ phát âm chữ Mỹ theo tiếng Việt nhiều tiếng vô tình nghe rất buồn cười.

Khi con của vợ chồng tôi còn nhỏ, chúng tôi thuê một bà Việt Nam săn sóc vào ban ngày khi chúng tôi đi làm. Dĩ nhiên là bà ta hoàn toàn không nói tiếng Anh. Nếu nghe bà ta phát âm tên con đường Kuehner (Kiu-nơr) gần nhà tôi thì bảo đảm người Mỹ sẽ há hốc kinh ngạc: đường Cu Nó. Đường Cu Nó ở phía Tây thành phố. Phía Đông thành phố nơi bà ta ở có một con đường tên Culver (Kôn-vơr) thì bà ta biến nó thành đường Cu Dơ. Thành ra bà ta ở đường Cu Dơ, nhưng mỗi sáng đi làm đến nhà tôi ở gần đường Cu Nó.

Con đường chính yếu gần nhà tôi là Yosemite (Dzồ-sé-mi-ti) thì bà ta đọc là Dô Xe Mít, thành phố kế bên Burbank (bơr-beenk) thì bà ta đọc là Bấp Bênh. Đi trên đường Dô Xe Mít (Yosemite) gập ghềnh nên nó kế bên thành phố Bấp Bênh (Burbank) là phải lắm!

Những cặp vợ chồng Việt trẻ sinh con ở Hoa Kỳ phần lớn đặt tên tiếng Mỹ cho con vì chúng nó xem như là dân Mỹ, chẳng còn liên hệ gì đến Việt Nam. Bố mẹ có thể gọi được tên con, nhưng đối với ông bà nội/ngoại, gọi cháu mình với tên Mỹ là cả một cực hình.

Hơn chục năm trước tôi có quen một anh bạn. Khi vợ sinh đứa con trai đầu lòng, anh ta đặt tên con là Kirt (Kơrt). Vài năm sau tôi đến ăn sinh nhật, gặp bà ngoại cháu bé thì bà ấy nói với tôi:

– Cái thằng Liêm thiệt hết sức nói. Tiếng Dziệt Nam mình có biết bao nhiêu là tên, nó hổng đặt tên con nó tiếng Dziệt để tui dễ gọi, mà nó lại đặt tên tiếng Mỹ, tui giận hết sức.

– Tiếng Mỹ với tiếng Việt cũng như vậy thôi, có gì đâu mà bác giận? Tôi hỏi và nói tiếp: Mình ở Mỹ thì nên đặt tên con nít tiếng Mỹ, chứ nếu không mai sau nó vào trường học, bạn bè không gọi được tên tiếng Việt thì tội cho nó.

-Trời ơi, tội cho nó nhưng ai tội cho tui? Nó đặt tên con tiếng Mỹ thì làm sao tui kêu? Mà có đặt tên Mỹ thì cũng kiếm cái tên gì cho tui gọi được. Đằng này nó đặt tên thằng cháu tui là cái gì… “Cứt”, “Cứt”. Ngày nào tui cũng gọi thằng cháu tui tên “Cứt”, “Cứt”, nghe kỳ quá!

Đứa bé tên là Kirt (Kơrt), bà ta đọc không được tên cháu của mình nên gọi nó là “Cứt”!

Thời đại đặt tên con là “Cái Tĩn” hay “Thằng Tũn” đã xa xưa lắm rồi. Bây giờ thì bố mẹ nào cũng tìm tên thật đẹp để đặt cho con. Michelle (mi-sheo) hay Sally (sa-ly), tên con gái ở Mỹ nghe thật hay nhưng nhiều ông bà nội/ngoại không phát âm được nên đổi tên cháu Michelle ra… “Mì xào”, Sally gọi là “Xá-lị”.

Một cô bạn gái nói cho tôi biết có một anh bạn, vợ sinh con trai, đặt tên là Christopher. Người nào cùng lứa tuổi tôi có thể nhớ trước 1975 có phim Tình Thù Rực Nắng, phim Mỹ nhưng không hiểu sao ở Việt Nam tựa đề phim lại là tiếng Pháp “Meutre au Soleil” (tựa tiếng Mỹ là “Summertime Killer”). Sở dĩ tôi còn nhớ vanh vách phim này vì hai tài tử chính, cô đào Olivia Hussey và anh chàng Christoper Mitchum cả hai đều đẹp. Tôi còn nhớ rõ Christopher Mitchum với bộ tóc mầu vàng, trông rất lạ vì tóc Á Đông của chúng ta mầu đen. Anh chàng này tóc vàng, da trắng, người Âu Mỹ trông thấy đã đẹp, tên anh ta Christopher nghe cũng đẹp nữa. Ấy thế mà bà nội Việt Nam ở Mỹ vì không nói được chữ Christopher (Khris-tô-phơr) tuyệt đẹp tên của cháu mình nên gọi nó là… “Tô Phở!”.

 

Anh này có một cậu em trai, cũng lấy vợ, và cũng sinh con trai. Hai vợ chồng người em đặt tên con là Tommy (tom-mi). Tên này thì quá dễ để cho ông bà gọi cháu, ấy thế mà bà cũng gọi trại ra theo âm Việt Nam: “Tô Mì”. Hai đứa cháu, một đứa là “Tô Phở”, một đứa là “Tô Mì”, bây giờ nó trở thành tên quá dễ để cho bà nội gọi cháu.

Tên đường xá ở Mỹ thì những người Việt tha hồ gọi theo tiếng của mình, chẳng quan tâm đến việc người Mỹ có hiểu hay không. Đây là một vài thí dụ tên đường xá, thành phố ở Mỹ, chữ trong ngoặc là phát âm đúng theo tiếng Mỹ, và chữ kế bên cạnh là người mình đổi sang tiếng Việt để đọc:

Magnolia (mặec-noó-li-a): Mặt ngó lia

Cullen (kơ-lân): Cù lần

McFadden (mặec-pha-đân): Mất phải đền

McLaughlin (mặec-láph-lân): Mắt láo liên

Brookhurst (brúk-hơrst): Bốc Hốt

McKee (mặec-ki): Mặc Kệ

Tully (tu-li): Tú Lỳ

Bascom (bas -com): Bát Cơm

Saratoga (sa-ra-tô-ga): Xỏ Lá To Gan

Piedmont (píd-mont): Bịt Mông

 

Sau đây là một người Việt nói một câu dùng tiếng Mỹ trà trộn thêm vào:

– Ông đi tới bảng tốp (stop), quẹo phải thì thấy đất to (drug store -drấg-stor: nhà thuốc Tây) mua cho tôi hộp ếch rình (aspirin), nghe nói ếch rình là thần dược còn chữa cô rồ (cholesterol) nữa!

 

Đây là một câu chuyện cũng về người Việt đọc tiếng Anh, lưu truyền trên Internet, tôi không biết ai là tác giả, xin chép lại nguyên văn:

“Tui xin kể một chuyện vui có thiệt 100%, xảy ra cho chính tui:

Cách đây vài tháng, một người bạn nhờ tui ra phi trường đón dùm một cô ca sĩ rất rất ư là nổi tiếng bên VN (xin cho phép tui tạm dấu tên cô ca sĩ đó). Nàng là thần tượng của giới trẻ bên đó và cũng như bên đây . Nàng rất ư là dễ thương và very cute! và thông minh luôn. Nàng sang đây hát show theo lời mời của nhóm người bạn của tui. Anyway, trên xe, nàng hỏi tui là nàng có thể xài thẻ tín dụng bên đây được không? tui hỏi lại là thẻ loại gì? của nhà băng nào? Thì nàng nhỏ nhẹ bảo là thẻ của nàng là thẻ “Con Mẹ Xin ăn”! Và cứ thế, suốt cả giờ, nàng huyên thuyên kể về cái thẻ “Con Mẹ Xin ăn” của nàng có rất nhiều tiền trong đó, nàng có thể dùng nó bất cứ lúc nào và bất cứ nơi nào trên thế giới.

Tui không dám hỏi. Cũng không dám ngắt lời nàng để hỏi. Trong lòng cứ ấm ức và thắc mắc, – Ngộ thiệt đó nha! Cớ sao nhà băng bên Việt Nam lại lấy một cái tên nghe oái oăm thiệt. Tại sao lại đi lấy tên nhà băng là “Con Mẹ Xin ăn” nhỉ? Thiếu gì tên đẹp mà sao hổng lấy. Mà lạ, nàng bảo là cái “Con Mẹ Xin ăn” băng này là lớn lắm đó nha… Em được họ cho em muốn xài bao nhiêu cũng được cả. Vì họ biết em có dư khả năng trả cho họ hàng tháng!” Chở nàng đến khách sạn, tui ngần ngừ rồi năn nỉ: “Em cho anh xem thử cái thẻ… của em được không?”

Mèng đét ui, té ra nó là cái thẻ Commercial Bank ! tui phá ra cười khom cả cái lưng còm ốm yếu cúa tui . Mà tất nhiên là hổng dám giải thích cho nàng hiểu tại sao mình cười . hi hi hi Suốt đời chắc hông bao giờ quên được cái kỷ niệm đó, kỷ niệm mà tui hông bao giờ dám kể lại cho nàng nghe cả!

Ghi chú:

Chữ “Commercial” nếu phát âm theo tiếng Anh thì không nghe giống “Con Mẹ Xin Ăn” nhưng nếu phát âm theo tiếng Pháp hoặc theo lối VN thì đúng là “Con Mẹ Xin Ăn”

 

Dùng tiếng Anh sai cũng tai hại không kém. Một chị bạn kể cho tôi nghe chị có một bà láng giềng người Việt Nam. Một buổi sáng chục năm trước bà ta ra xe thì gặp ông láng giềng Mỹ. Khi ông ấy hỏi: “Bà đi đâu thế?” , thì bà ta trả lời: “Sáng nay tôi đi tìm mua một cái condom” . Ý bà ta nói là muốn mua một cái condo (con-đô, không có m), chữ viết tắt của chữ condominium, có nghĩa tương tự như chữ apartment, nhưng bà ta lại nói nhầm là condom (con-đâm). Condom là bao cao su cho đàn ông dùng để ngừa thai!

Câu chuyện sau đây cũng là người Việt nói tiếng Mỹ:

Có một anh Việt Nam ngày xưa ở dưới Rạch Giá, sang đây làm nghề thợ ráp ở hãng tôi. Cũng giống như bao nhiêu người Việt mê nhạc Việt Nam, hát karaoke và tổ chức nhẩy đầm ở nhà, anh ta rất rành rẽ những điệu nhạc như Valse, Cha-Cha-Cha, Tango, Bolero, Rumba… Một hôm anh ta xuống Santa Ana vào một tiệm bánh để mua bánh paté chaud. Rất tự tin, anh ta ung dung nói với cô bán hàng:

– Cô bán cho tui ba cái bánh “ba-sô-đốp”.

Cô hàng ngẩn tò te nhìn vì không hiểu anh ta muốn gì, mà anh ta cũng không biết tại sao cô ta nhìn mình: Thay vì nói muốn mua bánh paté chaud, anh ta nói muốn mua pasodoble, một loại điệu nhẩy!

Đọc đến đây quý vị chắc sẽ có vài nụ cười và nói với tôi “Thank you” đã viết bài này. Tôi định trả lời “Không có chi” bằng tiếng Anh cho quý vị: “You are welcome”; nhưng thay vì phát âm đúng như người Mỹ nói: “You Arr Gweo Kâm”, tôi bắt chước một bà Việt Nam lớn tuổi ở tiểu bang Mả-Cha-Chú-Chệt (Massachusetts –Más-sa-chú-sệt) nói câu “You are welcome” với giọng An Nam Mít đặc sệt:

– Giò heo hầm.

Nguyễn Tài Ngọc