Áo Trắng Ngây Thơ!
Tà áo thước tha chiều lộng gió
Màu trắng trinh nguyên ..thuở học trò
Hoa khô ép vỡ ..tình vừa chớm
Vương bao kỷ niệm ..tuổi ngây thơ
Vành nón che nghiêng..mái tóc thề
Giọt nắng lunh linh ..theo gót về
Bên tai vẵng tiếng ai khe khẽ
” xin được làm quen cô bé nhe ”
Thầm nghĩ người đâu mà thấy lạ
Khi không lại muốn quen người ta
Tự nhiên sao mình ..thấy ghét quá
Liếc mắt nhìn sang ..vội tránh xa .
Rồi buổi tan trường nào cũng thế
Theo sau gót nhỏ mỗi chiều về
Luống cuống người ta rồi…có thấy?
Người đâu lẽo đẽo thấy mà quê .
Cứ thế mỗi khi sáng đến trường
Mà nghe trong dạ thấy vấn vương
Dường như trong tim mình ẩn náu
Một bóng hình ai ..trong nhớ thương.
Mà lạ một ngày vắng bóng ai
Bỗng dưng như thấy quãng đường dài
Thấy chút buồn buồn…hơi nhớ nhớ
Cái dáng ngập ngừng kia của ai.
Hè về ba tháng cách xa nhau
Bạn bè đưa tiễn vẫy tay chào
Quên đi ai đó chiều theo gót
Quên cả vẫy chào tạm biệt nhau.
Ba tháng hè qua lòng rộn rã
Vui mừng gặp lại mái trường xưa
Nhưng mà sao thấy chừng trống vắng
Bước chân ai đó thường đón đưa.
Người lạc phương nào hởi người ơi!
Dù chẵng trao nhau lấy một lời
Mà sao tôi thấy tim mình đã
Vướng sợi tờ lòng đó người ơi!
Qua rồi cái tuổi thuở mộng mơ
Áo trắng, trường xưa đã phai mờ
Nhưng lòng tôi vẫn còn thương nhớ
Dáng người đọng lại mỗi lời thơ.
Trích từ Vietfiles.org