Saratoga, ngày 21 tháng 4 năm 2010
Kính thưa quý thầy cô, bạn hiền, và quyến hữu:
Khuya nay tâm hồn lắng dịu đôi chút Tường liều chết viết đôi dòng gọi là tạc dạ tri ân gởi đến các bạn và thầy cô.
Cảm ơn tất cả các bạn hiền, nhất là anh Diên, đã “truy nã” và đem hết can đảm tự tay viết thư thả hồn theo gió tìm đến mình, cánh “cruise missile” này chính xác đáng sợ và kính nể lắm. Cảm ơn các bạn Hóa, Kiểm, Tuyến, Tấn, Sung, Xá, Hùng, Xõa, Sanh, Vinh, Trí, Hiệp, đã điện thoại và gởi thư thăm hỏi và bày tỏ quan tâm, sẵng lòng giúp đỡ, tương trợ trên mọi phương diện.
Muôn nghìn lần xin cảm ơn thầy Lê Chí Đệ đã điện thoại và thăm hỏi không biết bao nhiêu lần mà kể. Vạn nghìn lần xin cảm ơn thầy và bạn hiền đã không ngừng tìm kiếm Tường trong bao nhiêu năm qua, giờ tìm được lại phải quan tâm vì hoàn cảnh, và sức khỏe của đứa học trò xưa, người bạn cũ.
Hai chữ cảm ơn thật là nông cạn trong bối cảnh này nhưng dù sao cũng nói lên được một phần hoài cảm mà lòng này sẽ nghìn thu khắc cốt tri ân. Trong ba tuần qua, không biết bao nhiêu bạn hiền đã điện thoại hay biên thư thăm, nếu Tường quên đề cập đến tên bạn thì mong bạn thứ lỗi, thật ra vì vẫn còn quá cảm động, bồi hồi nên không thể nhớ hết tên mọi người, luồng sóng xúc cảm lớn hơn gió sóng trên Thái Bình Dương lúc tất cả chúng ta đang cheo leo rượt đuổi hy-vọng, đang tạm thời cuốn tên bạn theo bọt sóng nhưng rồi khi dạt dào mình cũng sẽ nhớ lại, tay bắt mặt mừng tự mình cảm ơn bạn hiền, không còn gì quý hơn nữa.
Càng nghĩ càng bùi ngùi. Ba bốn mươi năm trước, lúc các bạn, các thầy cô đang trên mặt biển, sóng to gió lớn, hay ở trong những trại tỵ nạn ở những quốc gia khác, hoặc còn ở nước nhà trong bao gian khổ thì mình đã chẳng giúp được gì. Lòng thì không bao giờ thiếu nhưng ruột thì không biết đâu mà tìm, đau đớn đứt thành không biết bao nhiêu khúc mà đếm.
Nhưng tất cả chúng mình cũng đều có thể nói là may mắn mà có được hôm nay. Cuộc đời chỉ dài bằng hơi thở, và chừng nào còn thở thì chúng mình sẽ còn nghĩ đến nhau và sẽ gặp lại nhau. Mình sẽ luôn luôn thương yêu, đùm bọc nhau. Giây phút bùi ngùi khó nói lời giã biệt, lời cảm tạ lại càng khó. Cho nên rất mong được gặp lại các bạn và các thầy cô trong một ngày gần đây để hàn huyên tâm sự mọi đường. Ngày ấy chắc chắn là sắp đến, đường ấy chắc chắn là vẫn nằm yên mong đợi, và tất cả những bước chân Thuận-An sẽ cùng nhau dừng lại ở tuyệt đỉnh để cùng nhau tay bắt mặt mừng, nâng ly, cạn chén mừng một ngày mà rất nhiều người giữa chúng mình tưởng chừng không bao giờ còn nữa.
Xin hẹn tất cả các bạn hiền, thầy cô, và thân hữu ngày vàng ngọc ấy cũng như thư sau.
Kính bút,
Văn Bá Tường.
Saratoga, 21/4/2010.
Tags: A note from the heart